Ngày xưa, có một anh chàng nhà nọ, gặp một người con gái xinh đẹp
mĩ miều, thùy mỵ dịu dàng… túm lại là công dung ngôn hạnh đủ cả, anh chàng đem
lòng yêu mến và muốn cưới nàng làm vợ. Đoạn họ tán nhau thế nào không biết, chỉ
biết là cuối cùng thì nàng cũng nhận lời… với một điều kiện là hàng năm, cô
nàng xin phép được một ngày vắng nhà để đi xa, còn đi đâu, làm gì, anh chàng
không được thắc mắc, không được điều tra, tìm hiểu. Nghe thấy điều kiện quá dễ
dàng, vả lại cũng quá sung sướng vì kiếm được cô vợ lí tưởng như vậy, anh chàng
gật đầu đồng ý không chút đắn đo. Cuộc sống hai vợ chồng trôi qua rất hạnh
phúc, chẳng bao giờ họ to tiếng với nhau và cô gái luôn tỏ ra là một người vợ đảm
đang, hiền dịu.
Đến một ngày nọ, khi cô nàng xin phép anh chồng ngày hôm sau được
vắng nhà, anh chàng mới nhớ ra lời mình hứa ngày nào. Lỡ hứa rồi, chẳng lẽ
không làm, vả lại một ngày vợ đi vắng chắc cũng chẳng sao, anh chàng liền đồng
ý. Ngày hôm đó mới dài lê thê làm sao khi mà đến tối anh chàng không thấy vợ về.
Chàng cứ đứng lên, ngồi xuống, đi ra đi vào ngóng vợ như con ngóng mẹ đi chợ về
vậy. Vừa sốt ruột, vừa lo lắng, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra với vợ mình… rồi
bao nhiêu những suy nghĩ khác lai bắt đầu dằn vặt anh chàng… Cuối cùng rồi cũng
đến sáng. Trời vừa hửng sáng, anh chồng đã thấy vợ mình trở về nhà. Bao nhiêu
lo lắng, giận dữ, nghi ngờ dồn nén cả đêm qua chưa kịp bùng lên thì cô vợ đã nhẹ
nhàng nhắc tới điều kiện của ngày cưới là nàng được đi một ngày và anh chàng
không được hỏi han thắc mắc. Đã hứa thì phải giữ lời, nam nhi đại trượng phu là
vậy. Những nghi ngờ tuy còn vương vấn trong lòng, nhưng theo thời gian, anh
chàng cũng quên đi, cho vào dĩ vãng. Cuộc sống hai vợ chồng êm ả trôi qua.
Một năm nữa lại trôi qua, và cái ngày mà người vợ xin phép vắng
nhà lại tới. Vì đã hứa nên anh chàng lại phải để cho vợ đi mặc dù trong lòng, sự
lo lắng, nghi ngờ, tò mò ngày càng tăng. Một năm nữa, rồi một năm nữa… cứ đến
đúng ngày là người vợ lại đi vắng nhà và lại trở về nhà ngày hôm sau vào đúng
lúc mặt trời mọc. Trong cuộc sống, người chồng chẳng có điều gì có thể phàn nàn
về người vợ của mình được cả, ngoại trừ nỗi tò mò, nghi ngờ ngày càng dày vò
anh chàng. Đến một lần, vào ngày mà người vợ lại đi vắng như mọi năm, không thể
kìm được sự tò mò của mình nữa, anh chàng quyết định bám theo người vợ. Người vợ
cứ cắm cúi đi, không hề biết là người chồng đang bám theo mình. Đi mãi, tới bìa
rừng, người chồng thấy vợ mình chui vào trong một bụi cây. Chờ mãi không thấy
người vợ đi ra, anh chàng rón rén lại gần. Tới nơi, chàng thấy có một con rắn hổ
mang đang cuốn mình lột xác. Hoảng hốt, sợ hãi, chàng vội cầm con dao chém con
rắn. Trước sự ngạc nhiên khôn tả của người chồng, con rắn lại hiện nguyên hình
là người vợ nằm trong vũng máu, quằn quại, hấp hối. Thì ra hàng năm, cứ đến
ngày này, người vợ lại biến thành con rắn hổ mang và khi lột xác thì bao nhiêu
những bực bội, những giận dữ kìm nén trong một năm qua cùng với nọc độc được xả
đi hết, để rồi khi trở về nàng lại trở nên xinh đẹp hơn, là một người vợ hiền dịu
hơn, chiều chuộng, nhường nhịn chồng hơn. Chỉ vì sự tò mò, lòng nghi ngờ đã làm
cho người chồng thất hứa và kết quả thì chàng đã làm một điều mà chẳng thể nào
cứu vãn được nữa. Để chuộc lại lỗi lầm mà ông cha mình đã làm, hàng năm anh em
tự nguyện dành một ngày cho chị em được tự do, thoải mái, muốn làm gì thì làm,
hòng hy vọng là sau ngày đó thì chị em sẽ lại trở nên hiền lành dịu dàng hơn và
lại “cam chịu” hơn và lại chờ đến ngày này năm sau để “xả”. Đó là ngày mùng 8
tháng 3 đó chị em ạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét